Vừa sinh đôi chưa được vài ngày tôi đã bị bố mẹ chồng đ/uổi ra khỏi nhà vì con không giống bố

 

Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần mình sống tốt, yêu thương chồng con hết lòng thì cuộc sống sẽ bình yên. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như vậy. Nhất là khi tôi sinh đôi — một hạnh phúc tưởng chừng vô bờ, lại trở thành cơn ác mộng không có hồi kết.

Hôm tôi vượt cạn là một ngày mưa lạnh, bầu trời u ám như dự báo cho những ngày tháng tối tăm sắp tới trong cuộc đời tôi. Tôi sinh thường, đau đớn đến tột cùng, nhưng vừa nghe tiếng con khóc, tôi đã bật khóc theo — một phần vì mừng rỡ, một phần vì kiệt sức. Hai bé trai chào đời khỏe mạnh, một đứa da trắng hồng, một đứa có nước da sậm hơn và đôi mắt sâu rất lạ.

Nhưng khi mẹ chồng nhìn hai đứa bé, bà chau mày ngay lập tức. Bà nói nhỏ với chồng tôi mà tôi vẫn nghe loáng thoáng:
— “Anh có thấy giống ai không? Thằng nhỏ này không giống nhà mình chút nào…”

Tôi nghe mà sững người. Chưa gì đã có ánh mắt nghi ngờ. Nhưng tôi còn đang nằm trên giường bệnh, chẳng có hơi sức đâu mà tranh cãi. Tôi tin vào chồng, vào cái tình nghĩa vợ chồng bao năm, vào niềm tin rằng chỉ cần mình trong sạch, mọi thứ sẽ sáng tỏ.

Về nhà, tôi mới nhận ra đó là khởi đầu của bi kịch.

Ngay trong ngày thứ ba sau khi xuất viện, khi tôi vẫn còn yếu, ng*c tức sữa, mắt thâm vì thức trắng đêm chăm con, mẹ chồng tôi kéo vali lên phòng. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.
— “Cô nói thật đi, cha hai đứa trẻ là ai?”

Tôi sững người, mặt cắt không còn giọt máu.
— “Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con… sao mẹ lại hỏi thế?”

Bà giơ điện thoại ra — ảnh hai đứa trẻ. Một đứa được bà khoanh tròn khuôn mặt rồi so sánh với ảnh chồng tôi, rồi cả những lời bình luận độc địa mà bạn bè bà gửi đến: “Thằng này nhìn chẳng giống bố chút nào, mắt mũi như lai Tây.”

Tôi ôm con, nước mắt trào ra, chỉ biết nói trong nghẹn ngào:
— “Mẹ ơi, con chưa từng phản bội chồng con. Hai đứa bé là con của vợ chồng con, sao mẹ lại nói thế?”

Nhưng lòng người một khi đã nghi ngờ thì có nói bao nhiêu cũng vô ích. Chồng tôi khi ấy im lặng. Anh không bênh tôi, không hỏi han, chỉ nhìn tôi rồi quay đi. Cái quay đi ấy còn đau hơn cả cái tát.

Đêm đó, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.

Giữa đêm khuya, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không ai giúp, không ai thương xót. Tôi ôm hai đứa trẻ mới sinh, bọc kín bằng chiếc khăn len, lững thững đi bộ gần một cây số mới bắt được taxi. Nước mắt tôi rơi trên trán con. Chúng vẫn ngủ ngon lành, không biết rằng từ giây phút này, mẹ con tôi đã bị ruồng bỏ.

Về nhà ngoại, mẹ tôi nhìn tôi mà òa khóc. Bà không nói gì, chỉ ôm tôi vào lòng. Ba tôi thì tức giận đỏ mặt:
— “Chồng con không ra gì thì bỏ! Đã sinh cho nó hai đứa con mà nó nỡ đối xử vậy à?”

Tôi im lặng. Tôi chưa tin chồng mình lại bạc như vậy. Tôi vẫn hy vọng chỉ là nhất thời. Nhưng rồi nhiều ngày trôi qua, anh không một lần gọi, không một tin nhắn hỏi thăm con.

Tôi quyết định đi xét nghiệm ADN. Âm thầm. Tôi gửi mẫu của hai đứa bé và chồng. Một người bạn thân làm ở phòng xét nghiệm giúp tôi lấy mẫu của anh, thông qua chiếc bàn chải đánh răng mà tôi từng giữ lại sau khi rời đi.

Kết quả trả về sau hai tuần: Cả hai bé đều là con ruột của chồng tôi. Không một chút nghi ngờ.

Tôi cầm tờ giấy kết quả mà nước mắt giàn giụa. Vừa hả hê, vừa đau đớn. Hả hê vì mình đã chứng minh được sự trong sạch. Đau đớn vì lòng tin đã vỡ. Họ từng là gia đình tôi, sao lại có thể lạnh lùng đến vậy?

Tôi không gửi kết quả ấy cho ai. Tôi giữ lại, như một bằng chứng cho ngày trở lại. Nhưng không phải lúc này.

Tôi bắt đầu cuộc sống mới ở nhà ngoại. Vừa chăm con, vừa làm việc từ xa. Thời gian trôi qua trong lặng lẽ. Con tôi lớn lên thông minh, lanh lợi, và tuyệt nhiên không bao giờ hỏi về “bố”. Tôi biết, ngày tôi quay về, sẽ không chỉ là để nói một lời — mà là để khiến họ phải cúi đầu.

Sáu năm. Một khoảng thời gian không ngắn, đủ để mọi thứ đổi thay. Tôi – người phụ nữ từng bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm mưa lạnh với hai đứa trẻ sơ sinh – giờ đã khác.

Tôi không còn là cô vợ trẻ rơi nước mắt vì những lời nghi ngờ độc địa. Tôi đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ, một người phụ nữ độc lập. Tôi mở một cửa hàng thời trang online, sau đó mở rộng thành thương hiệu riêng, có đội ngũ nhân viên và cửa hàng chính thức. Cũng nhờ chăm chỉ và kiên trì, tôi không chỉ đủ sống, mà còn lo cho hai con học trường tốt, sống đầy đủ và hạnh phúc.

Hai đứa trẻ của tôi lớn lên ngoan ngoãn, khôi ngô, thông minh, học giỏi và luôn yêu thương mẹ. Càng lớn, chúng càng giống cha – đôi mắt, sống mũi, và cả cái cách cười nửa miệng đặc trưng của người đàn ông năm xưa từng quay lưng với tôi.

Tôi vẫn giữ im lặng suốt sáu năm. Không nhắn tin, không gọi điện. Họ đã phủ nhận mẹ con tôi, thì tôi cũng học cách dứt bỏ. Nhưng vết thương trong lòng không bao giờ lành hẳn. Tôi vẫn giữ bản sao kết quả xét nghiệm ADN trong ngăn tủ – không phải để hận, mà để đợi ngày đứng trước họ, ngẩng đầu nói: “Tôi chưa từng sai.”

Và rồi cái ngày ấy cũng đến.

Đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đưa hai con về quê. Chúng chưa từng biết ông bà nội, chưa từng biết đến họ hàng nhà cha, chỉ nghe qua vài lời kể. Nhưng hôm đó, tôi không nói là về thăm — tôi nói là “về gặp mặt những người từng ruồng bỏ chúng ta.”

Lúc tôi bước qua cánh cổng sắt màu xám quen thuộc, cảm giác bao kỷ niệm ùa về. Nhưng tôi không cho phép mình yếu lòng. Tôi mặc một chiếc đầm trắng trang nhã, tóc búi gọn, tay nắm chặt tay con.

Cả nhà chồng cũ đang tụ họp. Có lẽ là lễ mừng thọ của cụ ông. Tiếng cười nói rôm rả bỗng tắt ngấm khi tôi xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi — sửng sốt, ngạc nhiên, bối rối.

Chồng cũ của tôi — người đàn ông từng quay lưng lại lúc tôi yếu đuối nhất — nhìn tôi sững sờ, sau đó ánh mắt rơi xuống hai đứa trẻ bên cạnh tôi.

Anh ta lắp bắp:
— “Là… là con tôi?”

Tôi không trả lời. Tôi bước lên phía trước, lấy từ túi xách ra bản sao tờ xét nghiệm ADN, đặt lên bàn giữa bao nhiêu ánh nhìn chết lặng.

— “Sáu năm trước, các người đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà vì nghi ngờ tôi ngoại tình. Đây là kết quả xét nghiệm ADN, hai đứa trẻ đều là con ruột của anh ta.”

Tôi chỉ thẳng vào mặt chồng cũ.

Anh ta cúi mặt, không nói được lời nào. Còn mẹ chồng tôi, người từng mắng tôi là “đồ nhơ nhớp”, cũng chỉ biết tròn mắt nhìn.

Không chờ họ kịp phản ứng, tôi đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt chồng cũ. Không phải vì hận, mà vì đau. Cái tát ấy là cho những năm tháng tôi ôm con đi trong đêm mưa, những lần con tôi sốt co giật mà không có bố bên cạnh, những giọt nước mắt âm thầm trên bàn làm việc lúc đêm khuya.

Cả họ nhà chồng như chết lặng. Một bác lớn trong họ lên tiếng, giọng khẽ run:

— “Chuyện… chuyện này… bác xin lỗi thay mọi người. Năm đó… chúng ta quá hồ đồ…”

Tôi cười nhạt:

— “Một lời xin lỗi không thể đổi lại sáu năm tuổi thơ của con tôi không có cha. Nhưng tôi không cần các người nhận lại mẹ con tôi nữa. Tôi đến đây chỉ để nói rằng tôi không sai. Tôi không bao giờ sai.”

Bà mẹ chồng lúc này bật khóc, tiến đến nắm tay tôi:

— “Mẹ… mẹ xin lỗi con. Mẹ không ngờ…”

Tôi nhẹ nhàng rút tay lại.

— “Xin lỗi để làm gì khi đã từng ruồng bỏ mẹ con tôi lúc cần nhất? Bà không tin tôi, bà cũng không tin chính con trai mình. Vậy thì… giờ nhận lại nhau còn có nghĩa lý gì?”

Tôi quay sang con, nắm tay chúng thật chặt:

— “Chúng ta đi thôi. Chúng ta không thuộc về nơi này.”

Tôi rời khỏi căn nhà ấy như một người chiến thắng. Không phải vì tôi được xin lỗi, mà vì tôi đã tự đứng dậy từ vũng bùn của sự nghi ngờ, cô đơn và đau đớn. Tôi đã không để những người đó phá hủy cuộc đời mình. Và quan trọng nhất, tôi đã nuôi dạy con nên người — bằng tình yêu và lòng kiêu hãnh.

Tôi không quay đầu lại. Vì sau lưng tôi, là quá khứ. Còn phía trước — là hành trình mới, nơi ba mẹ con tôi tiếp tục sống như những người chưa từng bị khuất phục.

 

Nguồn: https://lifestruepurpose.org/?p=831&fbclid=IwY2xjawKrNi1leHRuA2FlbQIxMABicmlkETFjVzQza0JUR1dMRFF4cVprAR4zrYxhzg_y6Fm-pk9sf4Ra3U_YcFd5hwQw4hEq-taU_6E9Ql_08Nr5tAp2LQ_aem_SJh1zhfhUoVIyZjinOG-_A