Hôm ấy, cả làng quê xôn xao trước đám cưới lớn của Ngọc – cô gái hiền lành, xinh đẹp, chuẩn bị lên xe hoa với Tuấn – một kỹ sư giỏi, điển trai, gia đình khá giả. Lễ cưới được tổ chức long trọng, rạp cưới dựng kín cả con ngõ, không khí tưng bừng như ngày hội.

 

Tuy nhiên, vào đúng thời khắc chuẩn bị làm lễ thành hôn, một người phụ nữ lạ mặt bất ngờ xuất hiện cùng một bé trai. Chị ta không náo loạn, không gây gổ – chỉ tiến đến gần cô dâu và đưa ra một xấp giấy tờ, cùng một câu nói khiến toàn bộ rạp cưới chết lặng:

“Xin lỗi, nhưng chồng tôi đang đứng trên sân khấu kia. Và đây là con của chúng tôi.”

Cô dâu sững sờ. Gia đình hai bên bàng hoàng. Không ai ngờ rằng người đàn ông lịch lãm, được khen ngợi hết lời kia lại đang giấu một bí mật không thể tưởng tượng.

Chú rể – lúc này đứng trước bàn thờ gia tiên – lặng người không phản ứng. Ánh mắt tránh né, gương mặt trắng bệch, không một lời phủ nhận.

Ngay lập tức, đám cưới rơi vào cảnh hỗn loạn. Tiếng xì xào nổi lên khắp nơi. Mẹ cô dâu bật khóc. Cha cô dâu tức giận đến nỗi phải dìu vào trong nghỉ. Ngọc thì như hóa đá, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống đúng lúc tiếng nhạc cưới vẫn còn vang lên dở dang.

Không ai còn tâm trạng ăn uống, chụp hình hay chúc mừng. Dàn hoa cưới bị gỡ vội, rạp cưới chỉ sau một tiếng đã vắng tanh, chỉ còn lại vài người thân dọn dẹp trong u uất.

Chuyện lẽ ra là niềm vui lớn nhất đời người lại hóa thành ký ức buồn sâu sắc. Người ta bảo, đám cưới hôm ấy không còn là lễ vu quy – mà như một “đám ma” cho niềm tin, cho hy vọng của một người con gái đặt trọn trái tim mình vào sai người.

Và khi đêm xuống, trong căn phòng vốn chuẩn bị làm phòng tân hôn, Ngọc ngồi lặng nhìn chiếc váy cưới còn chưa kịp thay, đôi mắt vô hồn…